Long Phượng Trình Tường
Phan_17
Trong mắt hắn chợt lóe lên ánh sáng, không chịu buông tha: “Tỷ tỷ cô độc một mình, ngay đến một người bầu bạn bên mình cũng không có, ta sao có thể yên tâm? Chi bằng đợi ta dưỡng thương tốt rồi sẽ đi cùng tỷ tỷ?”
Ta nhớ tới sắc mặt xấu hổ khổ sở của Ly Quang khi bị Giao Vương quát mắng, trong lòng cảm kích hắn vì ta mà trả giá quá nhiều, nhưng tương lai Đông Hải Long Vương và Vương Phi sẽ lại tới lập đình giáo huấn con cái, đến lúc đó ta chẳng phải là tự rước nhục hay sao?
Ta tách tay hắn ra, chắp tay thi lễ, thản nhiên cười nói: “Điện hạ kim tôn ngọc quý, lại có huynh đệ phụ mẫu che chở, nói là tỷ tỷ chẳng qua là lời nói đùa, sau này cho dù thế nào tuyệt đối cũng không thể nhắc tới. Thanh Loan xin cáo biệt điện hạ tại đây. Tộc chúng Giao Nhân và Quy Tướng sẽ hộ tống điện hạ về phủ, cũng không cần tiểu tiên phải lo.”
Hắn vẫn nắm chặt tay áo ta, lực mạnh kinh người, như thể muốn xé rách áo choàng của ta. Đôi mắt hắn thâm trầm, khiến ta nảy sinh cảm giác bi thương khi li biệt. Ta lần lượt tách từng ngón tay hắn ra, chầm chậm rời đi.
Trong thành San Hô tiếng rao bán của các tiểu thương không dứt, đường phố cực kỳ náo nhiệt, những thứ bày bán đều là kỳ trân dị bảo nơi đáy biển, hàng hóa la liệt, tiếc là trên người ta không có lấy một đồng nào của Giao Nhân để mua bán, lưu luyến bịn rịn bước qua từng nhà từng nhà trên phố. Vẫn nhớ có một năm, chẳng qua là ta nhất thời nảy lòng tham, nghe được núi Mã Thành có một loài thú hình dáng giống bạch mã nhưng cổ đen, gọi là Nhật Thiên Mã, liền muốn bắt một con về nuôi, Nhạc Kha với Ly Quang cũng đi cùng ta, canh giữ ở phía sau núi đá suốt một ngày một đêm, hình dáng Thiên Mã đó tuy nhỏ, nhưng tính cảnh giác lại cực kỳ cao, Nhạc Kha chẳng qua bị lạnh một chút, hắt hơi một cái, liền khiến cho nó kinh hoảng mà bay đi mất. Sau đó ta cực kỳ tức giận, hắn khi ấy mặc dù canh hết một ngày một đêm, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, thờ ơ nói: “Bất quá là một con thú biết bay, nếu như nàng tương lai lại đến Đông Hải, phàm là kỳ thú ở biển, chỉ cần nàng thích, ta bắt về hết bồi thường cho nàng.”
Ly Quang ở bên cạnh cũng ôn nhu khuyên nhủ: “Thanh nhi cũng biết bay, mà bay còn nhanh hơn con thú đó rất nhiều, tư thái lại đẹp, sao phải hao tổn sức lực bắt một con thú chứ? Trong thành San Hô có rất nhiều đồ chơi mới lạ, tất cả đều là đồ vật trân quý hiếm lạ nơi đất bằng, Thanh nhi đến Đông Hải lần nữa, ta nhất định dẫn nàng dạo chơi khắp thành San Hô, nàng thích món gì, nhất định toàn bộ đều mua về hết.”
Lúc ấy ta chưa tỉnh ngủ, đại khái là một đứa cứng đầu lại có chút u mê, trước giờ duy nhất một lần đã nói ra lời khiến người bị đả kích: “Ta vốn dĩ là loài lông vũ, hai người các ngươi lại là thủy thú, sao có thể ở cùng một chỗ? Bây giờ có thể hợp cùng một chỗ với nhau, tương lai khẳng định cũng sẽ mỗi người một ngả.” Lời nói chưa ra khỏi miệng ta đã hối hận, vội vàng ngước lên sắc mặt hai tên ấy. Ly Quang tính tình trước giờ ôn hòa, sắc mặt cũng đã tái mét, Nhạc Kha lại càng tức giận đến độ nói không nên lời, chỉ vào ta oán hận nói: “Đồ nha đầu không biết tốt xấu!”
Mấy bà lão ở phía sau núi Đan Huyệt thường lén lút gọi ta “Nha đầu không biết tốt xấu”. Lời này ta mặc dù sớm đã nghe tới nhàm tai, nhưng từ miệng hắn thốt ra, không hiểu vì sao lại cảm thấy như bị dao cắt, đau đớn vô cùng, lập tức không nói một lời, hóa thành chân thân chim loan, cũng không màng đến thanh âm kinh hoảng của hai người bọn họ, vỗ cánh mà đi.
Bất quá rất lâu sau đó, cũng không rõ là nguyên do gì, ta lại quên đi thù cũ mà tụ tập cùng hai người bọn họ. Đại thể là thực sự cô đơn, không người bầu bạn, biết rõ bản thân là loài lông vũ, nhưng chính là vẫn giao du với thủy thú. Bây giờ tỉ mỉ nhớ lại, thật sự là một lời sấm định!
Tinh thần ta hoảng loạn, bước đi rất lâu, bỗng nhiên có tiếng người gọi: “Cô nương….cô nương…”
Giữa phố xá này Giao nương xinh đẹp cực kỳ nhiều, nhất định là không phải gọi ta, ta cước bộ chưa dừng, ống tay áo đã bị người níu lại, nghiêng đầu nhìn, là một Giao nương mắt xanh đã ngăn bước ta, mắt sâu mũi cao, cực kỳ xinh đẹp. Ta ngơ ngác nhìn nàng, không biết nàng muốn làm gì, nàng lại hảo tâm nhét vào tay ta một vật, ta cầm lên nhìn, thì ra là một chiếc giỏ được kết từ những chuỗi trân châu lớn nhỏ đồng dạng, đáng nói là những viên trân châu đó lại trơn bóng vô cùng, ánh sáng nhàn nhạt, từng viên từng viên hình dáng lớn nhỏ đồng đều, giỏ hoa tinh xảo, cực kỳ hiếm lạ.
Ta lắc lắc đầu, ám chỉ mình không có tiền, Giao nương lại mỉm cười đem chiếc giỏ nhét vào tay ta, sốt sắng nói: “Tiểu nương tử nhất định là lần đầu đến thành San Hô, mới bỡ ngỡ đến căng thẳng. Trân châu dùng làm chiếc giỏ này là do nước mắt của con gái ta năm ấy trước khi xuất giá kết thành, bà lão như ta thấy cũng không có tác dụng gì nhiều, liền xâu thành chiếc giỏ này, cũng không đáng bao nhiêu tiền. Tiểu nương tử thích thì cứ cầm lấy.”
Ta mơ hồ nhớ lại, bản thân trước đây dường như từng thấy qua chiếc giỏ thế này, nên cũng không từ chối nữa, đa tạ nàng ấy hai câu, cầm chiếc giỏ chầm chậm rời khỏi thành San Hô.
Đông Hải rộng lớn, cũng không biết là mấy vạn dặm. Ta tùy ý bước đi trong nước, gặp phải ác ngư tinh quái, cũng chỉ thi triển thuật pháp, cố định chúng ở đâu đó một lúc, rồi lại quay đầu mà đi. Thất hồn lạc phách, cũng không biết là đã đi được bao lâu, cuối cùng chán ghét cái màu đen âm u này, lội nước đi lên, bất quá chưa tới một canh giờ đã nổi lên mặt nước.
Lúc mới ra khỏi nước, đôi mắt gặp sáng, nước mắt liền rơi xuống. Ta dập dềnh trên ngàn ngàn sóng xanh, trong mắt nước mắt cứ lần lượt từng giọt từng giọt đua nhau trào ra, rất nhanh liền rơi vào Đông Hải, không thấy dấu vết. Cũng như những cảnh vật xưa cũ ngày trước, mấy ngàn năm tương giao ấm áp, một khi đoạn tuyệt, trong nhất thời chính là không còn nhớ tới nữa.
Trên đỉnh đầu có kẻ vui vẻ khi người khác gặp họa: “Ca ca, tiểu ngốc điểu này đại khái là ở trên sóng Đông Hải khá lâu, nổi lên liền dùng lực tống nước trong mắt ra ngoài.”
Ta ngẩng đầu lên, nheo nheo mắt nhìn, đáp mây đứng giữa không trung chính là Đồng Sa điện hạ cùng Thiên giới Lăng Xương thái tử. Vội vàng đem nước trên mặt lau sạch.
Đồng Sa điện hạ hạ thấp đám mây, chậc chậc than thở nói: “Lần trước thấy tiểu ngốc điểu này còn giương nanh múa vuốt, lần này sao lại giống như lâm vào cảnh khốn cùng bị người khi dễ thế này?”
Ta hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tiếc là trong mắt cạn khô, hoàn toàn không chút khí thế, chỉ tổ chọc hắn một phen cười to, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Ca ca, huynh cứ tâm tâm niệm niệm muốn đem tiểu ngốc điểu này lên Thiên đình, có được ý chỉ liền muốn hướng Đông Hải đòi người, vừa vặn bản thân nàng ra khỏi Đông Hải, cũng giảm bớt phiền toái.” Nói rồi bước lên nắm cổ áo ta, ném lên đám mây.
Ta không kịp đề phòng bị hắn ném lên mây té một cái ngã nhào, lúc đứng dậy thì đám mây đã bay lên cực kỳ nhanh, cách mặt nước Đông Hải rất cao, may mà thị lực ta tốt, cũng chỉ nhìn thấy trên sóng biếc dường như có hai bóng người mặc bạch sam, vừa đúng lúc nổi lên trên mặt nước Đông Hải, hình như là Nhạc Kha và Ly Quang.
Trong lòng tự giễu: Khóc xong đúng là ngay đến mắt cũng không tốt.
Ly Quang lúc này e là đang bồi Bích Dao ở trong thành San Hô dạo phố, Nhạc Kha thì mới tỉnh lại, chứng hay quên có vẻ có khuynh hướng gia tăng, ngay đến ta cũng không nhớ ra, há có thể đi tìm ta?
Chương 27: Tháng năm lặng lẽ
Thiên giới đổ xuống một trận mưa nhỏ, khi ấy ta đang ở trên nhành cây mơ màng ngủ, bất chợt đầu tóc áo quần đều ướt mem, lạnh đến độ tỉnh cả ngủ, trong lòng có chút nhớ chiếc áo choàng Giao Tiêu Sa mà Ly Quang đã tặng, nếu mặc nó trên người lúc này, nhất định sẽ không bị tưới ướt nhẹp. Lúc chuẩn bị quay về Tín Phương Viện tắm nước nóng lại thấy kỳ quái, cơn mưa này thật sự là nhanh quá đáng, mặt đất phía ngoài mười bước thế nhưng lại chưa từng bị ướt, ngẫm nghĩ lại cảm thấy không bình thường, lý nào cơn mưa này chỉ hướng trên đỉnh đầu ta mà dội xuống ?
Ngẩng đầu nhìn, có người đang đứng trên đụn mây, mỉm cười cực kỳ vui vẻ với ta, ta nhớ lại tư vị ban nãy, cơ hồ tức giận đến giậm chân.
Người đang đứng trên đụn mây cười đến đắc ý kia chính là Đồng Sa điện hạ. Một tháng hai mươi tám ngày hắn gần như đều ở trong Tước La Điện thuộc Hoa Thanh Cung của Thái tử, chỉ ngoại trừ khi Thiên đế có chỉ ý khác, mới có được vài ngày không thấy bóng dáng hắn.
Thái tử thật sự nuông chiều người đệ đệ này, cho phép hắn ở trong điện làm mưa làm gió, ức hiếp đám tiên nga tiên đồng, ta chính là một trong số đó. Hôm nay hắn đạp tường vân, thi triển pháp thuật, chỉ canh đúng khoảng trống trên đầu lúc ta đang lim dim ngủ trên nhành cây mà tạo mưa, khiến cả người của ta ướt nhẹp. Ta phủi phủi cung trang màu trắng nhạt, có chút chán ghét cái tên tùy tiện này, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, oán giận nói: “Điện hạ nhàn rỗi quá nhỉ?”
Hắn hạ mây xuống, cười đến híp mắt nhìn chiếc áo mỏng dính chặt trên người ta, bị ướt đến độ bộ dạng thảm hại, ôn nhu nói: “Nghe nói Thanh Loan non nửa tháng rồi vẫn chưa tắm gội.”
Chẳng qua ở trên Thiên Giới hai trăm năm, một ngày như một năm!
Năm đó ta vừa mới nhô lên khỏi mặt nước liền bị Thiên giới Thái tử cùng Đồng Sa điện hạ xách lên Cửu Trùng Thiên, ở trong Tín Phương Viện Hoa Thanh Cung của Thiên giới thái tử, nói là Thiên đế hạ ý chỉ, vì Thanh Loan – Thổ địa núi Nữ Sàng- diệt trừ ác thú trong trận chiến với Áp Dữ lập được kỳ công, đặc biệt đề bạt lên Cửu Trùng Thiên đảm nhận nhiệm vụ.. vân vân…
Ý chỉ đó từ đầu chí cuối ta cũng chưa có cơ hội được thấy qua, nếu lập được kỳ công, vì sao ta – thổ địa một phương lên Thiên giới không thăng ngược lại còn giảm, chỉ là một tiên nga quét dọn trong cung Thái tử, nếu không phải vì trù nghệ của ta trước giờ quá tệ, nói không chừng sẽ bị phái đến trù phòng làm nha đầu nấu bếp.
Lúc đó Đồng Sa điện hạ đem sở trường của ta hỏi tỷ mỷ một lần, thản nhiên nói: “Nha đầu nấu bếp với tiên nga quét dọn, không biết Thanh Loan thích chọn cái nào?”
Ta thấy sắc mặt hắn nghiêm túc không giống nói đùa, trong lòng mặc dù cực kỳ muốn nói, hai cái đều không chọn, nhưng trên mặt vẫn làm bộ như được giao phó trọng trách, biểu tình có chút sung sướng khi lần đầu lên Cửu Trùng Thiên, cười dịu dàng nói: “Kỳ thực, nếu Điện hạ không sợ Thanh Loan thiêu rụi Tước La Điện, thử làm tiên nga nấu bếp cũng không có vấn đề gì.”
Thái tử điện hạ cười đến yêu diễm, nói: “Tam đệ, vi huynh vẫn muốn sống ở Tước La Điện lâu dài, vậy thì cho tiểu nha đầu này làm tiên nga quét dọn đi.”
Những ngày tháng sau đó ta bầu bạn với cây chổi, đảo tới đảo lui từng tấc vuông trong Tước La Điện. Thái tử điện hạ ngày thường đẹp đẽ yêu diễm, sở thích cũng có chút quái lạ, tiên nga trong cung tất thảy đều mặc màu trắng đơn giản, trên người ta cũng là bộ cung y màu trắng. Thế nhưng Thái tử điện hạ, ngược lại được bọn ta làm nền, tựa như một đóa hoa xinh đẹp trong một đám nụ hoa chen chúc.
Tước La Điện tên gọi là Tước La (雀罗), thực ra khách đến như mây, chúng tiên tử trên Cửu Trùng Thiên dù là có việc hay không có việc chung quy cũng thích đến Tước La Điện ngồi một chút, thì cũng không có gì đi. Nhưng lúc các nàng rời đi thì cuối cùng vẫn thích dừng chân một lát bên dưới tàng cây dao, hái một đóa hoa dao. Hoa dao to như miệng chén, giống như ngọc tạc, khắp Cửu Trùng Thiên chỉ có đúng một cây, cũng coi là giống hiếm lạ.
Tước: chim tước; La: lưới bắt chim
Trong một năm, cây dao chẳng qua vừa mới vào thời kỳ đâm nụ, cũng gọi là xum xuê, chỉ đợi hoa nở, chúng tiên tử ấy sẽ kéo tới đông đúc, tất cả đều dùng mỹ từ gọi là thưởng hoa, bất quá vài ngày cây dao ấy nhất định sẽ bị hái đến trụi lủi, chỉ còn trơ lại những chiếc lá màu ngọc bích theo gió run run, quả thật có vài phần tiêu điều.
Chúng tiên tử trên Cửu Trùng Thiên nhìn thì có vẻ nũng nịu nhút nhát, nhưng các thủ đoạn độc ác bẻ hoa bứt cành quyết không cam chịu đứng sau kẻ khác, tất cả đều thi triển pháp thuật, ngay đến nụ hoa cuối cùng trên cây cũng bị hái xuống, đến nữ tử phàm giới cũng không bì được, cho dù có bản lĩnh leo trèo, cũng không thể hái hết hoa trên cây không chừa một nụ.
Mấy ngày sau hoa dao nở rộ, Tước La Điện người tới nườm nượp, phía trước cây dao nhất định có tiên tử đấu pháp. Ta âm thầm thở dài một tiếng, niệm một câu quyết, đem y phục trắng trên người hong khô, kéo cây chổi hướng về phía cửa điện mà đi. Đồng Sa điện hạ theo sát phía sau, liên tục tán thưởng: “Thanh cô nương pháp thuật học thật tốt a. Đem y phục trên người không bất cẩn đốt cháy cũng không sao, nhưng lỡ may đem lông vũ trên người thiêu cháy…Chậc chậc!”
Pháp thuật chính là theo học từ Chu Tước Thần Quân Lăng Quang. Tính người nóng như lửa, tính cách lại chính trực ngay thẳng, thật hợp với tính khí của ta, mỗi khi nhàn rỗi vô sự, cũng sẽ theo người chăm chỉ học một chút, nhờ vậy học được chút pháp thuật nhỏ này.
Ta nhịn ta nhịn, thật lòng cực kỳ muốn đem những chỗ cần quét mở rộng tới gương mặt phấn điêu ngọc mài của Đồng Sa điện hạ, nhưng suy xét kỹ trên Cửu Trùng Thiên có một nơi đáng sợ gọi là Tru Tiên Đài, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nhanh chân hướng về phía cửa cung mà đi.
Ở cửa Hoa Thanh Cung, quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, chúng tiên tử vừa mới rời đi, bên dưới cây dao lá xanh rơi đầy, trên cây ngay đến một cái nụ hoa cũng tìm không thấy. Cũng không biết có phải vì năm nay trên Cửu Trùng Thiên thêm một đám tiên nữ hay không mà năm ngoái sáu ngày mới vặt trụi cây, năm này mới ba ngày đã trụi lên tới đỉnh. Ta chống cây chổi đứng trước cây dao, cảm thán tự đáy lòng: “Quả thực là mầm mống gây họa a! Quý trọng thì quý trọng nhiều nhiều, bằng không thì bứng lên hết mới phải lẽ!”
Phía sau có người ung dung nói: “Trên Cửu Trùng Thiên chỉ có đúng một cây, chủng loại quý hiếm, thế nhưng Thanh Loan lại muốn bứng lên, chẳng phải là hơi độc ác sao?”
Ta vẫn chưa chú ý, chỉ tưởng là Đồng Sa điện hạ, đầu cũng không quay lại, đáp: “Điện hạ chẳng lẽ nhìn thấy mà không kinh hãi sao? Đây lý nào là cây dao hoa dao được yêu thích mong chờ, đám tiên tử này thật sự là hổ đói rình mồi, hận không thể đem Thái tử điện hạ biến thành hoa dao nuốt vào trong bụng. Ái tình nam nữ đúng là đáng sợ!”
Sau lưng người đó hỏi ngược lại: “Ngươi vì sao không hái hoa dao?”
Ta lắc lắc đầu, có chút cảm thương ngồi xổm xuống đất, nhặt mấy phiến lá, thấy chúng đẹp đẽ dễ thương, liền thuận tay cất vào trong ngực, cầm cây chổi lên lại quét, căm giận nói: “Điện hạ há chẳng nghe yêu hoa là ứng với tiếc hoa, huống hồ Thanh Loan đối với Thái tử điện hạ –“ Vừa đúng lúc quay người định quét phía sau, tình cảnh trước mắt khiến ta kinh hãi đến độ ngây ngốc đứng tại chỗ.
Thái tử điện hạ ý cười khó đoán đang đứng ngay ngắn tại cửa cung, sau lưng Đồng Sa điện hạ le lưỡi về phía ta, vẻ mặt đắc ý. Ta dừng lại, mắt khô cổ rát, nói không ra được một từ.
Thái tử điện hạ khe khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: “Thanh Loan đối với Thái tử điện hạ?”
Trong đầu ta nhanh chóng chuyển động, trên đã lộ ra nét vui mừng dào dạt, tươi cười nói: “Thanh Loan đối với Thái tử điện hạ chính là thân thích trong nhà, giống như huynh trưởng. Không bao lâu sau, đợi Đan Chu tỷ tỷ lên Cửu Trùng Thiên, đến lúc đó Thanh Loan nhất định phải gọi Điện hạ một tiếng biểu tỷ phu, nhưng sợ địa vị của điện hạ cao quý, Thanh Loan chẳng qua chỉ là một tiên nga quét dọn, thật sự không dám trèo cao.”
Đồng Sa điện hạ ở sau lưng ầm ĩ: “Cũng có việc mà ngươi không dám sao?”
Thái tử điện hạ lại nhiều lần chuyển mắt nhìn ta, bên môi ẩn hiện ý cười thản nhiên: “Biểu tỷ phu này, không gọi cũng được.” Nói rồi nhấc chân bước vào cửa cung, không để ý tới ta nữa.
Đương lúc ở trước mặt hắn, đương nhiên ta sẽ không có gan đôi co cùng Đồng Sa điện hạ, nhưng nếu hắn đã đi rồi, ta lý nào vẫn kiêng kỵ mặt mũi hắn, lạnh mặt cầm chổi lên, đem lá cây quét bay tứ tung, cây chổi xẹt qua đôi vân hài của Đồng Sa, cực kỳ khinh thường liếc hắn một cái.
Hắn tức giận đùng đùng nói: “Ta thấy ngươi chính là bị mỹ mạo của Thái tử điện hạ làm cho hoa mắt.”
Ta lạnh lùng nhìn hắn, chỉ chỉ vào đầu mình: “Điện hạ, chỗ này của tiểu tiên không bị hỏng! Tiểu tiên thấy bị Thái tử điện hạ làm cho hoa mắt chính là người. Một đại nam nhân lại đi so bì dung mạo thế này, không xấu hổ sao?”
Đồng Sa điện hạ hò hét giận dữ bỏ đi, cửa Hoa Thanh Cung liền chỉ còn lại mình ta. Ta ôm cây chổi, từ từ chậm rãi bắt đầu quét, làm suốt hai trăm năm, việc này làm cũng đã quen. Chỉ là thường thường hoài niệm những ngày tháng tự do. Y phục tạp vụ cũng không sao, đáng tiếc chính là, ta không thể vỗ cánh lên trời, thỏa thích bay lượn.
Về chuyện tình cảm nam nữ? Có đôi lúc quá nửa đêm, nằm mộng thấy một thiếu niên bạch y ẩn ẩn hiện hiện, ôn nhã thanh tú, nét mặt mơ hồ, như thể có điều cực kỳ vướng bận lo lắng, chưa kịp nhìn cẩn thận đã tan biến như sương khói, ở trong mơ thương cảm một hồi, tỉnh lại thì mọi chuyện đều quên sạch.
Trong hai trăm năm này, chốc chốc có nghe được một số chuyện, nói là Giao Tộc muốn cùng Đông Hải kết thông gia, nhưng vào ngày đính hôn đó, Thái tử Giao tộc lại không từ mà biệt, hồ đầm thủy vực khắp thiên hạ bao la rộng lớn, mà trên người hắn lại đeo đá Ngũ Thải Bàn Linh, cũng sẽ không gặp trở ngại gì khi sống nơi đất bằng, thế nhưng một đi lại không có chút tăm hơi gì. Long Tứ công chúa chịu đả kích lớn, huynh của nàng Nhạc Kha vì muội ra ngoài tìm kiếm Thái tử Giao tộc, không bao lâu sau, có người nhìn thấy một đôi nam tử tuấn tú, nhưng khắp bát hoang tứ hải ba mươi sáu tầng, dùà Đông Hải Long Cung hay Giao Vương thành San Hô tới nay vẫn chưa tìm thấy tung tích của hai người họ.
Ta làm tiên nga quét tước đã hai trăm năm, tính khí hung hăng sớm đã thu lại, chua ngoa cũng không còn, không như trước đây hồ thiên hồ địa(1), tùy ý mà làm. Nghe thấy tin tức này, bất quá yên lặng xuất thần một hồi, lại cho qua, chỉ làm tiên nga quét dọn của ta, mọi sự đều không màng.
(1): ngôn ngữ hoang đường, hành vi làm càn
Hôm nay tay chân nhanh nhẹn, chưa tới một canh giờ quét dọn sạch sẽ cửa cung. Ta thi triển một câu quyết, đem cây chổi cất về chỗ cũ, tùy hứng đi dạo trên phố, chưa được trăm bước, phía trước là năm sáu tiên tử phẩm cấp tất cả đều cao hơn ta, mặc dù ai nấy trong tay đều cầm một đóa hoa dao, nhưng lại không ngừng hò hét vây quanh một lão nhân râu bạc ở chính giữa.
Lão nhân này ôm trong ngực một đống tơ hồng, tay chân luống cuống từ trong đám tơ lấy ra một sợi, tiện tay đưa cho mấy vị tiên tử, nghĩ là muốn nhanh chóng đuổi đi, cũng muốn yên ổn thanh tĩnh.
Ta thấy chẳng qua tránh không được, đành phải tiến lên hành lễ. Mấy vị tiên tử thấy ta là người hầu trong Hoa Thanh Cung, ai nấy cũng có vài phần khách khí. Trong đó có một vị tiên tử áo vàng khinh thường liếc ta một cái, thản nhiên nói: “Chẳng qua là một tiên nga quét dọn, mấy người cũng đa lễ quá rồi đó.” Giật lấy một sợi tơ hồng từ trong tay của lão nhân râu bạc, quay đầu bỏ đi.
Một vị tiên tử khác áo tím gương mặt hiền lành nói: “Ngươi đừng để bụng, nàng ấy thường ngày đều không đem những tiểu tiên để vào trong mắt.”
Ta thản nhiên nở nụ cười, khiêm tốn nói: “Tiểu tiên không dám.” Ta thản nhiên quét mắt về phía nàng ta một cái, nói: “Tiên tử phẩm cấp cao, không đem chúng tiên nga thô tục tiểu tiên để vào trong mắt cũng không có gì quan trọng, nhưng nếu cũng khinh thường không đem Thái tử điện hạ đặt vào trong mắt, điều đó thật sự có được hay không? Thái tử điện hạ trước tới giờ tấm lòng nhân hậu, thương xót hạ nhân.”
Mấy vị tiên tử biến sắc, nhận ấy tơ hồng rồi quay đầu mà đi.
Mặc dù ta không phải là người dựa vào thân phận mà ỷ thế hiếp người như họ, nhưng cũng hiểu rõ một đạo lý, bất kể hiện tại mấy tiên tử này vì muốn có được một vị trí ở Hoa Thanh Cung mà tranh nhau đến vỡ đầu thế nào, nhưng sau này người ngồi vào vị trí Thái tử phi tương lai của Cửu Trùng Thiên chính là Phượng Hoàng công chúa Đan Chu. Các nàng tranh nhau, bất quá là vị trí trắc phi mà thôi.
Lão nhân tùy ý ngồi trong đám mây trên đất, híp mắt cười nói: “Tiểu nha đầu miệng mồm thật lợi hại.”
Ta cũng cười híp mắt đáp: “Đám tơ của lão gia gia thật nhiều.”
Ý cười của ông ấy cứng ngắc, rầu rĩ nhìn một đám sợi tơ rối loạn cào cào trên tay, mặt mày ủ dột nói: “Chỉ vì con thú nhỏ nuôi trong phủ, đem đám tơ làm rối lên thế này.”
Ta nghe nói Thiên giới có vị thần chưởng quản nhân duyên, gọi là Nguyệt Lão, vật mang trên người chính là một đám tơ hồng, đem hai chân của người có tình buộc lại với nhau, vô luận là chân trời góc bể, nhất định có thể vui vẻ hạnh phúc kết mối lương duyên. Ta nghĩ đây chẳng qua chỉ là phương pháp thiên giới quản lý nhân duyên phàm giới, thật không ngờ mấy tiên tử này vậy mà cũng tin.
Lão nhân đó thấy ta nhấc chân muốn vượt qua lão, đi về phía Phủ Chu Tước Quân thì vội vàng đưa tay chặn lại, nói: “Tiểu cô nương, cô lẽ nào không phải muốn xin lão phu tơ hồng?”
Ta lắc lắc đầu, ngạc nhiên nói: “Xin tơ hồng làm gì? Làm loan thao sao? Ta cũng có vậy.” Tiện tay dùng thanh vũ trên người hóa thành mấy chục sợi tơ màu xanh, toàn bộ đều nhét vào trong ngực lão, nói: “nếu tơ hồng Thượng tiên không đủ, dùng thanh vũ cũng giống nhau thôi. Dù gì cũng chỉ là để buộc cổ chân. Buộc chắc là được.”
Râu bạc trên mặt Nguyệt Lão không ngừng run rẩy, khóe môi cũng run run một hồi, mới thì thà thì thầm trong miệng: “Tơ này không phải tơ đó.”
Ta thấy lão chặn đường không chịu tránh ra, đúng lúc hôm nay Chu Tước Quân được nghỉ, nhờ người dẫn ta đến Tiên Hà chơi đùa cũng tốt, lão nhân này lại cổ hủ không thôi, hùng hùng hổ hổ chất vấn: “Thượng tiên, tơ hồng này từ đâu mà có?”
Ông ấy ngây ngẩn nhìn ta một lúc, mới nhỏ giọng nói: “Lông vũ trên người biến thành.”
Ta thấy ông ta đúng là khinh người quá đáng, tính khí ương ngạnh kiêu căng trước đây ở núi Đan Huyệt lại nổi lên, đúng lý hợp tình nói: “Dựa vào cái gì tơ do lông vũ của thượng tiên hóa thành thì dùng được, của tiểu tiên thì lại không thể, kỳ thị tiểu tiên pháp lực thấp kém sao?”
Trong ngực ông ấy đang ôm môt đám tơ xanh tơ hồng, lúng túng nói: “Của lão phu…Tơ của lão phu là tơ hồng.”
Thế này có gì khó đâu?
Ta dương dương đắc ý, hướng về phía đám tơ xanh thổi một luồng tiên khí, đám tơ xanh liền biến thành màu đỏ rực. Ta băng qua Nguyệt lão cất bước đi về phía trước, nghe thấy ông ấy ở phía sau như thể bị nghẹn mà nói: “Lão phu…Lão phu chỉ là muốn nhờ tiểu cô nương- cô giúp lão phu thử xếp lại đầu sợi tơ.”
Ta chỉ vờ như chưa từng nghe thấy, sải bước hướng Chu Tước Quân Phủ mà đi.
Muốn đem tơ hồng kết nhân duyên, chẳng phải là buồn cười sao?
Chương 28: Sương lạnh sông dài
Chúng tiểu đồng ở Phủ Chu Tước Thần Quân khỏe mạnh cường tráng, phủ của Chu Tước Thần chính là phủ đệ náo nhiệt nhất trong một loạt các tiên quân thiên giới. Tiểu tiên đồng trông cửa cũng vào trong phủ góp vui, sớm đã chạy đi không thấy tăm hơi, ta không chút trở ngại tiến vào sân tập võ phía sau điện, lúc Chu Tước Thần Quân không đi trực thì sân luyện võ này có thể coi là phòng ở của người, hơn nửa thời gian sẽ tiêu phí ở đây.
Lúc ta đi tới, một đám tiểu đồng đang vây quanh Chu Tước Thần Quân mặt mày đỏ rực khi ấy đang chơi trò ném vật. Người bình sinh cao lớn khôi ngô, trên cánh tay bắp đùi xách khoảng sáu mươi tiểu đồng, tất cả đều mặt mũi đỏ au, dùng sức lực của con nít còn bú sữa mà cùng người quây tụ một chỗ. Ta tìm một chỗ gần đấy ngồi xuống, trên bàn có Băng Mai Tửu giải nhiệt rất tốt, tự rót tự uống một lúc.
Bất quá mới uống được ba chung, Chu Tước Thần Quân hô lên một tiếng chói tai, mấy tiểu đồng đang dính trên người đều ngã về phía sau, ầm ầm ầm ngã rạp xung quanh.
Ta nhắm mắt lại, bên tai nghe thấy thanh âm kêu đau inh ỏi, Chu Tước Thần Quân giọng nói sang sảng, cực kỳ hưng phấn: “Đám nhóc này, bộ chưa ăn cơm hả?”
Đám tiểu tiên đồng vâng vâng dạ dạ, ta cẩn thận mở mắt ra, người đã nhanh chóng bước tới, đem vò băng mai tửu trên bàn uống ực ực, mỹ tửu theo yết hầu người chầm chậm chảy xuống, thấm ướt phía trước vòm ngực màu tía, bàn tay to như cái quạt hương bồ liền đem rượu ướt trước ngực lau sạch, thấy ta ngơ ngơ ngác ngác dán mắt vào người, sang sảng cười: “Cái chung nhỏ này lằng nhà lằng nhằng, uống không đã, cũng chỉ đưa cho ngươi dùng.” Nói rồi mạnh mẽ đem vò rượu đặt trên bàn.
Ta một tay cầm vò rượu trên bàn lắc lắc, một tay đem chung rượu uống trước đó đặt dưới mũi người. “Thần quân thật là hào phóng, chuẩn bị cho tiểu tiên chung sứ nhỏ, đáng tiếc thứ này hơi cứng, tiểu tiên ăn chung rượu không ngon.”
Người lúc này mới nhớ ra bản thân đã đem vò băng mai tửu uống cạn, gương mặt đỏ tía cũng không biết là do hưng phấn hay do ngượng ngùng, trông càng đỏ hơn.
Băng mai tửu này chính là của hiếm, sau khi ủ xong qua ba nắng, lạnh buốt mê người, trong cái lạnh phảng phất hương thơm, một tiên nga quét dọn như ta vốn dĩ chẳng có cơ hội được thử, hiếm hoi được Chu Tước Thần Quân hạ mình kết giao, đương nhiên không thể không bỏ qua, lập tức cười nói: “Thanh Loan trước đó sớm đã uống hai chung, uống nữa dạ dày có lẽ sẽ lạnh đến phát hoảng.”
Băng mai tửu này chính là thứ cực hàn, nếu muốn uống nhiều cũng phải là thần tiên thuộc tính hỏa như Chu Tước Thần Quân mới có thể chịu được. Qua nhắc nhở, đôi mày rậm của người dần dần giãn ra, khen ngợi: “Thanh Loan quả thật rất khá, chuyện gì cũng lanh lẹ, không như chúng tiên tử tiên nga õng à õng ẹo trên trời, không bệnh cũng giả bộ bệnh tám phần.”
Ta nhịn không được nở nụ cười, chỉ cảm thấy lời nói của người mặc dù không mang ý khác, nhưng từng câu từng câu đều là lời thật lòng, quả thực rất thẳng thắn, khen ngược lại: “Người cũng vậy. Người cũng vậy.”
Người cùng ta chầm chậm mà đi, mới ra đến sân luyện võ, lại thấp giọng cười nói: “Mấy ngày tới có chuyện thú vị, không lâu sau chúng tiên tử tiên nga sợ là so với thỏ còn chạy nhanh hơn, không còn cất công vờ nũng nịu nữa rồi.”
Ta cực kỳ ngạc nhiên, quả thật không thể tưởng tượng ra cảnh tượng chúng tiên nga tiên tử chạy nhanh còn hơn cả thỏ.
“Chuyện Thần Quân chỉ là?”
Chu Tước Thần Quân nhận lấy trường bào tiểu đồng đưa tới, tùy ý khoác lên người, sang sảng cười lớn: “Nghe nói Thái tử phi nương nương tương lai cùng với thân mẫu qua mấy ngày nữa muốn đến Thiên giới bái phỏng. Thái tử điện hạ và Thái tử phi nương nương tương lai mặc dù đính hôn đã hơn vạn năm, nhưng vẫn chưa từng chân chính gặp mặt.”
Đan Chu sắp tới?
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian